Trang

Thứ Ba, 5 tháng 3, 2013

Chuyện con chó



  Tên nó là Tô. Không phải H.Calisto như cách đặt tên cho con vật cưng của người phương Tây mỗi khi muốn thể hiện tình thương yêu hay bày tỏ lòng kính trọng.Nó được gọi một cách ngẫu nhiên như những vật dụng hằng ngày người ta thường gặp : cái tô, cái chén, cái dĩa...hoặc gần gũi như cách gọi con Mực, con Phèn, vậy thôi. Cũng phải nói thẳng, nó "sinh ra đời nhằm một ngôi sao xấu". Không ai biết gốc gác của nó như thế nào, nó được xin ở đâu đó về nuôi theo  thói quen của phần lớn những gia đình nông dân. Thế nên không thể xem nó là con thú cưng. Nó sống bằng cơm thừa canh cặn hằng ngày ở nhà chủ. Cũng biết sủa khi có người lạ, biết vẫy đuôi mừng khi gặp người quen và cũng thường xuyên nhận vài cú trời giáng khi ông chủ quạu quọ vì một chuyện không vui nào đó. Trong cái xóm nhỏ cũng có một vài đồng loại để nó kết bạn, nhưng quấn quít hơn cả vẫn là cậu chủ nhỏ chừng 4-5 tuổi, thường chỉ mặc áo chứ không mặc quần, hay lê la chơi ở bờ rào khi bố mẹ bận việc đồng áng. Đương nhiên chơi với cậu chủ, Tô được cái đặc quyền giải quyết luôn phần thừa hằng ngày cậu chủ thải ra.
   Phải thừa nhận Tô sống đúng ...chức năng! Không tham vọng, không gây thù chuốc oán với một ai, nó cứ bình tĩnh như thế để sẵn sàng đón nhận cái thòng lọng oan nghiệt của tụi SBC ( săn bắt chó ), hoặc may mắn hơn - được chết già - cho " bình an kiếp chó ".
   Hẳn nó không mong  một ngày định mệnh.
   Cả xóm nhỏ bị đánh thức giữa trưa bởi một tiếng sủa đanh của Tô và tiếng khóc thét hãi hùng của cậu chủ. Người ta còn kịp thấy những cơn co giật cuối cùng của Tô, thấy được nỗi đau đớn tột cùng của nó qua đôi mắt không nhắm và biết rằng nó đã cố gắng- trước khi chết- giữ chặt trong hàm răng chưa được cứng cáp của mình một con rắn hổ bằng cỡ cổ tay.
   Nó được chôn trong một góc vườn. Chẳng ai dám ăn thịt một con vật đã bị loài rắn cực độc cắn phải!
   Tối đó nhà chủ của Tô có bữa rượu từ triệu bạc bán con rắn hổ. Rượu nhiều đâm cãi nhau về việc có phải Tô qua đời là do cứu cậu chủ. Kẻ bảo có, người bảo không đâm ra loạn xị, đến nỗi 2 anh láng giềng là khách mời ( vốn có hiềm khích với nhau từ trước ) nổi điên mắng nhau : " Mày là ĐỒ CHÓ ! "

1 nhận xét:

Tìm kiếm Blog này