THƯ GỬI HUY ĐỨC
Sài gòn ngày 10/6
Tôi chờ ông về, dẫn tôi ra mộ thắp cho Cụ Năm Cam nén nhang, như đã từng dẫn
tôi vào B34 thăm anh Hạnh hay ra quán Bạch Dương gặp Trung. Những người bạn
chung của tôi và ông, giữa thời điểm bão lốc nhất của vụ án ấy, đón nhận hoạn
nạn từ-con-người giáng xuống, run rẩy trong bình tĩnh.
Tôi chờ ông về, giúp tôi viết cuốn sách, tiếp nối từ thời điểm cuốn
của ông dừng lại. Tôi có một niềm
tin rất trẻ con rằng: không có bất cứ ai đủ khả năng biên tập sách của ông tốt
hơn tôi, và ngược lại. Tôi và ông, thật may mắn khi được sống, được can dự vào một giai đọan
thú vị đến thế của đất nước này. Hỉ nộ ái ố, xúc cảm nào cũng được-bị đẩy đến
tận cùng. Tôi tiếc chữ nghĩa tài
năng mình không đủ, để ghi chép
lại.
Tôi chờ ông về, để nói với ông rằng, hãy cứ làm một que diêm lóe
đốm sáng nhỏ nhoi trong mịt mùng đêm tối. Cho dù không đốt nổi thành đống lửa,
tôi vẫn sẽ khum bàn tay thảm hại của mình, phụ giữ cho nó cháy đến hết.
Tôi chờ ông về, để đành hanh như vẫn, luôn luôn là bên đúng trong
mọi cuộc trước ông, dù từ tâm thức, chưa bao giờ tôi hết kính trọng ông.
Một đời ta muôn vàn đời nó. Cứ về đi, Huy Đức ạ.
Copy từBeo
Vui hay buồn mình cũng cũng chỉ nên nén lại trong tiếng thở dài khe khẽ mà thôi...
Trả lờiXóaKẻ sĩ trọng nhau ở chữ tài. Hi vọng kết cục của câu chuyện này là một cú thở phào!!!
Trả lờiXóaTự nhiên nhớ câu "Ai công hầu, ai khanh tướng, vòng trần ai ai dễ biết ai?" của Đặng Trần Thường. :)
Xóamình ngược lại, chỉ nhớ mỗi từ mackeno :(
Xóa